Năm 1968, mình cùng với 1 Sư Huynh và 2
người bạn (một người Chàm, do bạn mình kéo đến) họp nhau lại...Nhậu (!)
tại nhà cô bồ của Sư Huynh mình. Lúc nửa tiệc, thì Cô chủ nhà có cái
răng đau đã mấy bữa, nay bỗng hành cô ta đau đến nỗi chảy nước mắt.
Người bạn Chàm bèn nói: “Cô lấy 1 miếng giấy trắng đưa tôi làm hết đau
răng cho” Cô chủ nhà xé đại 1 trang giấy tập học trò rồi đưa cho anh
Người Chàm, anh ta trải tờ giấy ngay trên bàn nhậu (chung quanh là đũa
chén, dầu mỡ, nước mắm...trông rất...ô uế, không thanh tịnh để làm bùa
phép gì cả !) Xong anh Chàm đó lấy cây viết Bic ra, vẽ 1 hình vuông
nguệch ngoạc trên giữa trang giấy, tôi còn nhớ là mỗi cạnh của hình
vuông đó khoảng 3 lóng tay, Anh ta chấm cây viết vào giữa hình vuông và
nói: “Cô em nè, đây là cái răng đau của cô em đó, biết không? Cô cứ ừ
sau khi tôi nói như vậy 3 lần đi..." sau khi Cô chủ nhà Ừ theo, thì anh
Chàm nghiêng cán bút qua 1 phía, đầu bút vẫn còn điểm giữa tâm hình
vuông, thì cô chủ nhà...giựt mình thét lên đau đớn...anh Chàm tiếp tục
nghiêng cây viết đủ 4 hướng như vậy, mỗi lần nghiêng là cô chủ lạt thét
lên có vẻ đau dữ lắm !!!! Khi đủ 4 hướng rồi, anh Chàm mới nhấc cây
viết lên và cô chủ nhà hết đau ngay! Coi như hoàn toàn không có đau
rãng nữạ
Mình thấy hay quá nên hỏi xin học, anh Chàm nói là Ba
của ảnh chỉ, nhưng anh ta lại chưa "Xuất Sư" nên không chỉ mình được,
tuy nhiên anh Chàm lại sốt sắng cho mình địa chỉ của Ba ảnh. Ở xóm Chàm
Tây Ninh (Nhà người Chàm cất nhà sàn, ở trên, còn dưới là nuôi Trâu Bò,
) Mình thấy phép trị bịnh quá độc đáo, nên mò đến tận nhà Ba của anh
Chàm. Khi leo lên cái gác nhỏ của Ông Thầy Chàm, thì mình...hỡi ôi!, vì
thấy Ông Thầy trông có vẻ...dơ dáy quá ! Nhưng mình cũng nêu rõ ý xin
học phép trị đau răng. Ông Thầy cười khà khà nói: “Học cái đó dễ lắm,
sao không học Bùa Yêu? học xong thì bất cứ con gái nào đi ngang qua,
chỉ cần búng tay 1 cái là họ theo mình luôn, hoặc muốn làm ai khóc hoặc
làm cười từ sáng tới chiều, cũng chỉ cần búng tay 1 cái là xong....Ông
Thầy còn nói nhiều phép nữa, mà phép nào cũng đều phá hại người cả. Ổng
nói là sẽ dạy cho mình hết những phép đó, nếu mình đem đủ lễ vật đến
(vài chục thước vải trắng, gà rượu, hoa quả...)
Mình càng nghe càng...nóng lỗ tai, tự dằn lòng lại chứ lúc đó mình bỗng
thèm...đá cho ông Thầy Chàm đó 1 đá lọt xuống sàn luôn...Mình bèn làm
bộ nói vả lả chuyện khác rồi rút lui chạy luôn, Vừa về vừa tức....
Một năm sau, gặp cô chủ nhà, mình hỏi, thì cô cho biết là chỉ 1 lần như
vậy mà cái răng của cô ta tự...bít lỗ sâu lại, cứng và không bao giờ bị
đau trở lại!. (Kể cả đến bây giờ, cái răng đó còn tốt nguyên) Mình sau
này có kể lại cho Thầy của mình nghe, Ổng cười nói: "Nhà ngươi...ngu
quá, đó là Ông Thầy Chàm nói thử coi nhà ngươi là người có ác tánh
không? nếu lúc đó mà mang đủ lễ vật đến, thì Ông Thấy Chàm cũng không
dạy cho những phép ác độc đó đâu...Lẽ ra nhà ngươi phải thẳng thắn nói
là Không muốn học các phép đó, mà chỉ muốn học phép trị bịnh thôi thì
đã được rồi....Có lẽ nhà ngươi không có duyên với ông Thầy đó...". Mình
đến bây giờ đôi khi nhớ lại, vẫn còn tiếc mãi là không học được cái
phép trị đau rẵng độc đáo, và hay tuyệt đó.... (Mà bi giờ nếu mình trị
được, dám bị mấy Ông Nha-Sĩ thưa mình mệt xỉu luôn...Hì hì..
Kết Thúc (END)