Diễn Đàn Sinh Viên-Trường Đại Học KTKT Bình Dương
Mừng Sinh Nhật Diễn Đàn Tròn 1 Tuổi 20/9/2010. Bạn hãy click vào để cùng chia sẻ niềm
vui http://tangban.info/web/1125.htm
Diễn Đàn Sinh Viên-Trường Đại Học KTKT Bình Dương
Mừng Sinh Nhật Diễn Đàn Tròn 1 Tuổi 20/9/2010. Bạn hãy click vào để cùng chia sẻ niềm
vui http://tangban.info/web/1125.htm
Diễn Đàn Sinh Viên-Trường Đại Học KTKT Bình Dương
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Sinh Viên-Trường Đại Học KTKT Bình Dương

Sinh viên trường ĐH KTKT Bình Dương
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» iPhone 4 trắng sẽ "lên kệ" vào mùa xuân 2011
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:54 pm by ahkiem32

» Bất ngờ thua trắng Philippines, Barca Của Đông Nam Á có nguy cơ bị loại
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:53 pm by ahkiem32

» Trúc Xinh - Ôi Cái Dáng Gợi Đòn
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:51 pm by ahkiem32

» Mai Mẩu_ bÉ bé bồng bông
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:48 pm by ahkiem32

» PCX Độ hết bài
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:46 pm by ahkiem32

» Xe độ độc nhất trên toàn thế giới chỉ có 3 chiếc
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:45 pm by ahkiem32

» Exciter nè các pác còn non nớt xin chém nhẹ tay!
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:44 pm by ahkiem32

» Mio Khoai môn sữa
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:43 pm by ahkiem32

» Shock - Thiếu nữ 9X tuyển bạn trai làm khuynh đảo thế giới mạng !
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty7/12/2010, 12:42 pm by ahkiem32

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Quảng cáo
Liên hệ quảng cáo
DÀNH CHO QUẢNG CÁO (320 X 250 PIXELS) Mobile : 0933568225
Liên hệ quảng cáo
DÀNH CHO QUẢNG CÁO (320 X 250 PIXELS) Mobile : 0933568225
Liên hệ quảng cáo
DÀNH CHO QUẢNG CÁO (320 X 250 PIXELS) Mobile : 0933568225
Diễn Đàn

 

 Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối.

Go down 
Tác giảThông điệp
ahkiem32
Quản trị viên
Quản trị viên
ahkiem32


Tổng số bài gửi : 1891
Points : 5671
Reputation : 1
Join date : 05/09/2009
Age : 33
Đến từ : BiÌ€nh DÆ°Æ¡ng

Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty
Bài gửiTiêu đề: Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối.   Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối. Empty20/3/2010, 8:40 am

Oan hồn trong xóm trọ

Nhung lắp bắp: “Anh T., anh nói sao?”

“Đây ko phải là Thanh, đúng hơn thì ko phải Thanh mà chúng ta thường
thấy.”

Thanh quay lại, nhưng đôi mắt cậu rõ ràng là đang nhìn ra vô cực chứ ko
phải nhìn Nhung hoặc Góc Nhìn. Đôi mắt ấy ko phải là một con người, cũng
ko phải là một con thú, nó chỉ đơn giản là 2 nhãn cầu nhét vào trong
hốc mắt, ko có khả năng biểu cảm. Thanh rút trong người ra một con dao
gập, bật nó ra và dí vào cổ Lai. Lưỡi dao sắc và thân dao dài, mỏng như
một lá lúa khiến Góc Nhìn có cảm giác chỉ cần Thanh mạnh tay hơn một
chút là Lai sẽ đi đời.

Nhung run rẩy: “Trời ơi, phải làm sao bây giờ?”

Góc Nhìn cũng lúng túng ko biết phải xử lý ra sao, anh bấm nhẹ vào tay
Nhung nói nhỏ: “Chúng ta cần phải tránh mọi sự kích động cho Thanh bây
giờ, ko để cậu ta hại Lai cũng như ko để cậu ta tự chĩa dao vào mình.”

Góc Nhìn suy nghĩ rất nhanh. Rõ ràng chuyện này là do hồn ma của Thu gây
nên, nhưng theo suy đoán của anh, Thu ko hiện diện trong cơ thể Thanh.
Người bị ma nhập thường có đôi mắt cực kỳ linh hoạt và biểu cảm, bởi vì
đó là công cụ duy nhất giúp hồn ma biểu đạt một cách chính xác nhất tình
cảm của mình. Các bộ phận trên cơ thể đều là của người khác, rất khó
điều khiển. Nhưng đôi mắt thì khác, nó có thể diễn đạt cảm xúc chẳng
khác gì đôi mắt của chính hồn ma lúc còn sống.

Theo anh, có lẽ Thu đã xâm nhập vào não bộ của Thanh, tác động lên đó,
thổi vào tâm trí Thanh những tình cảm căm ghét, thù hận và cuối cùng là
bắt Thanh làm theo ý mình như một kiểu thôi miên, ám thị. Nếu bây giờ,
anh và Nhung có những hành động làm cho Thu tức giận, thì rất có thể cô
ta sẽ sát hại cả Thanh lẫn Lai bằng cách điều khiển Thanh. Cũng ko thể
đứng nói vào khoảng trống như đang nói chuyện với Thu vì cho rằng cô ta
đang quanh quẩn trong căn phòng này được. Bởi vì, theo hiểu biết của Góc
Nhìn, hồn ma tồn tại dưới 1 dạng sóng kiểu như sóng điện từ. Ko có thân
xác, ko có các giác quan, lẽ đương nhiên là ko thể nghe được những điều
anh cũng như người khác nói. Giao tiếp qua các giác quan chỉ có tác
dụng giữa những cá thể đang tồn tại dưới 1 cơ thể sống với nhau mà thôi.
Tuy nhiên, thay vào đó, cô ta có thể nắm rõ suy nghĩ của những người
đang có mặt trong căn phòng này. Một suy nghĩ mang đến một hành động xấu
lập tức sẽ khiến Thu đề phòng và gây ra phản ứng tiêu cực. Góc Nhìn
hiểu rằng những gì anh đang suy nghĩ, có thể Thu đều biết. Nhưng nếu bảo
Góc Nhìn tìm cách giao tiếp với Thu thông qua tâm thức(hay suy nghĩ)
thì anh ko thể nào làm được. Suy nghĩ, hay tâm thức, là một dạng dây
truyền bất tận ko theo trình tự nào hết. Người ta có thể đang suy nghĩ
đến việc này, bỗng dưng quay sang liên hệ ngay đến việc khác, hoặc là
những cái mà các giác quan như mắt, mũi, mồm, tay, chân… cảm nhận được
cũng sẽ tác động lớn lên dòng suy nghĩ của con người. Loại bỏ hoặc điều
khiển được dòng tâm thức, chỉ có những bậc giác ngộ như đức Phật hoặc
những vị chân tu đã đạt đến đẳng cấp cao của thiền định mà thôi. Biến
suy nghĩ của mình thành thông điệp để gửi đến một vong hồn, là điều bất
khả kháng đối với người bình thường. Góc Nhìn cũng không ngoại lệ. Cách
khả dĩ nhất bây giờ, là hi vọng Thu sẽ nhập vào cơ thể Thanh để nói
chuyện với mọi người. Lúc này, Thu sẽ giao tiếp với Góc Nhìn như một
người bình thường. Nhưng điều đó, hoàn toàn phụ thuộc vào Thu.

Góc Nhìn cảm thấy rối bời. Anh ko biết phải xử trí ra sao cho hợp lý.
Thanh vẫn ngồi dí dao vào cổ Lai như một bức tượng, ko nhúc nhích. Sau
khi đắn đo, Góc Nhìn quyết định sẽ cố tìm cách giao tiếp với Thu. Anh
lẩm nhẩm trong đầu: “Hãy nhập vào Thanh và nói chuyện với chúng tôi”.

Góc Nhìn đã thiển cận ở chỗ này, bởi vì khi anh lẩm nhẩm như vậy, là anh
đang nghĩ đến câu nói “Hãy nhập vào Thanh và nói chuyện” chứ ko phải
nghĩ đến tình huống Thu nhập vào Thanh. Ko những thế, chỉ trong tích
tắc, bộ não Góc Nhìn lại tràn ngập những suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại,
về tính mạng của Lai, Thanh, về việc Nhung là em gái Thu, về vòng hoa,
về dây thòng lọng, thậm chí là cả những suy nghĩ cũ hơn về câu chuyện
của Tú vừa kể, chuyện 2 căn phòng trống… Tất cả như một quyển album chi
chít những hình ảnh được sắp xếp 1 cách hỗn độn ko thể nào thu gom vào
được.

Sau một lúc cố gắng, thấy Thanh vẫn ko cử động, Góc Nhìn đành chịu đầu
hàng. Anh đứng im ko còn biết nói gì. Tất cả: Thanh, Lai, Góc Nhìn và
Nhung đều im lặng như những pho tượng trong triển lãm.

Bất chợt lúc ấy, đôi mắt Lai hấy háy rồi mở ra. Lai đã tỉnh. Anh nhìn
Góc Nhìn, nhìn Nhung và nói một cách khó nhọc: “T., Nhung, 2 người ra
ngoài đi. Chuyện này đã đến lúc phải chấm dứt rồi. Tôi là một nửa của
câu chuyện, chỉ có tôi mới kết thúc được nó.”

“Xem đôi mắt của Thanh kìa”. – Nhung nói và đẩy nhẹ vào tay Góc Nhìn.

Khác với đôi mắt vô hồn khi nãy, ánh mắt của Thanh giờ đây như có lửa.
Hai con mắt nhìn Lai rực sáng và căm thù. Thanh cất lên một giọng nửa
đàn ông nửa đàn bà khiến Nhung và Góc Nhìn rùng mình nổi gai ốc: “Tên
khốn, sao mày lại ra đây, mày ko dám đối diện với tao chứ gì.”

Lai nói chậm rãi: “Anh ko muốn thấy em như thế, Thu ạ. Và, anh ko thể
điều khiển được lúc nào mình tỉnh, lúc nào mình mê. Anh là người bình
thường, cái đó do cơ thể sinh học của anh điều khiển. Anh ko sợ chết,
Thu ạ, nhưng anh sợ em nói với anh những lời như thế. Từ bao nhiêu năm
nay, anh luôn tôn thờ em, chưa bao giờ anh có bất kỳ 1 ý nghĩ nào xúc
phạm em, dù là nhỏ nhất. Những lời nói của em vừa rồi, nó như hàng ngàn
hàng vạn mũi tên nghiền nát trái tim anh.”

“Vậy là nãy giờ, Thu nói chuyện với Lai trong cơn mê của cậu ta. Có lẽ
Thu đã chửi mắng Lai thậm tệ lắm”.- Góc Nhìn nghĩ thầm. – “Vấn đề bây
giờ là phải làm sao xoa dịu được lòng thù hận có trong Thu. Điều này quả
thực là quá khó.”

Góc Nhìn bóp trán suy nghĩ trong khi đôi mắt vẫn ko rời Thanh(hay Thu)
và Lai. Anh hi vọng Lai sẽ nói được nhiều điều xoa dịu sự căm thù của
“Thu”.

“Nhiều năm qua” -Lai nói tiếp- “Có ngày nào anh ko nghĩ về em? Có ngày
nào anh ko xem lại những kỷ vật, những bức ảnh của em? Có ngày nào đôi
mắt anh ko nhỏ lệ vì em?
Anh đã hèn nhát, anh đã bỏ mặc em chết 1 mình, anh biết anh là thằng
khốn nạn, nhưng ko vì thế mà anh ko yêu em, Thu ạ.”. Đôi mắt Lai nhìn
thẳng vào mắt Thanh/Thu và rưng rưng nước mắt. Anh nói tiếp: “Anh đã thề
là, suốt cuộc đời này, anh sống chỉ để nghĩ về em, nhớ về em, về những
giây phút có em, những kỷ niệm của chúng ta.

Mấy năm nay, anh sống như một cái xác, duy vật hoàn toàn. Bề ngoài anh
cười đó, nói đó, đi lại đó, nhưng đó ko phải là con người thật của anh.
Chỉ đến khi đêm về, khi mà đôi bàn tay anh run run vuốt ve trên những
tấm hình của em, những kỷ vật của em, anh mới thực sự là chính mình, anh
mới cảm thấy tâm hồn mình đúng là của 1 con người.

Như em đã biết, anh là người con trai duy nhất trong 1 dòng họ lớn, cũng
có nghĩa là người nối dõi duy nhất của dòng họ này. Ko chỉ bố mẹ mà cả
dòng họ đều trông cậy, hi vọng vào anh. Họ giục anh lấy vợ từ vài năm
nay, nhưng, đến cả một rung động nhỏ nhất với người khác giới anh còn ko
có, thì làm sao có thể lấy ai được. Anh ko yêu, anh ko lấy ai được, bởi
vì trái tim anh ko còn nữa, Thu ạ. Nó đã chết từ buổi tối hôm đó rồi.
Nó chết theo em, theo hình bóng của em. Chỉ có đêm về, thì linh hồn của
nó mới quay lại, nhập vào anh để anh có thể rung động trước những kỷ vật
của 2 chúng ta.”

“Tên khốn, mày câm đi, đừng lừa tao thêm một lần nữa”. “Thu” nghiến
răng, mặc dù đôi mắt “cô” đã đỏ hoe.

“Chị ơi, chị đừng như thế nữa”.- Chỉ nói được đến đây, Nhung òa khóc. Cô
khóc nấc lên, khóc như chưa bao giờ được khóc. Đã bao năm qua Nhung ko
được khóc, hay nói chính xác là cô ko khóc được. Trong chốn bụi trần,
Nhung lỳ lợm và chai cứng đến mức khó tin. Giờ đây, Nhung muốn khóc bù
cho tất cả những năm tháng đã qua.

“Em! Em tôi, đứa em gái bé bỏng ngày nào của chị. Vì chị mà em phải vất
vả, vì chị mà em phải đau khổ. Chị thương em lắm em có biết ko. Hãy lại
đây, lại đây cho chị được ôm em vào lòng.”

Nhung khóc to hơn, cô lao về phía Thu, ôm chầm lấy “chị”, bỏ qua nỗi sợ
hãi vì đây là một hồn ma, bỏ qua mối nguy hiểm với con dao trên tay
“Thu”. “Thu” bỏ dao xuống đất, run run vuốt ve trên khuôn mặt Nhung.

Góc Nhìn thấy đây là cơ hội tốt nhất để lao đến cướp lấy con dao, nhưng
sau 1 khắc đắn đo, anh quyết định ko làm thế. Mọi chuyện có thể sẽ tồi
tệ hơn nếu làm cho “Thu” bị kích động.

“Tất cả chỉ vì hắn, vì gia đình hắn em ạ. Hắn đã làm cho chị ra nông nỗi
này”.

Nhung quắc mắt quay sang nhìn Lai. Đây chính là kẻ đã hại chết chị cô?
Cô nghiến răng nói trong nước mắt: “Hắn, hay gia đình hắn đã giết chị
phải ko?”. Lai nhắm mắt lại tránh tia sáng căm thù của Nhung nhưng anh
ko giải thích.

“Ko phải thế em ạ, em đừng hiểu nhầm. Chị căm thù hắn, nhưng chị ko muốn
em hiểu sai sự việc. Chị sẽ kể cho em nghe đầu đuôi câu chuyện.

Trước đây chị và hắn yêu nhau, như thỉnh thoảng chị vẫn kể cho em nghe
đấy. Gia đình hắn tìm mọi cách ngăn cản ko cho hắn yêu chị. Họ bảo chị
là con bé mồ côi, mất nết, rồi tuổi của chị và hắn ko hợp nhau, số chị
sát chồng… còn nhiều lý do lắm. Nhưng sự thực thì họ đã nhắm cho hắn một
con bé là tiểu thư con nhà giầu, có bố làm rất to ở trong chính phủ.
Nếu lấy được con bé đấy, thì sự nghiệp của hắn sẽ lên như diều gặp gió,
có thể thăng tiến nhanh và làm những chức vụ mà người đời mơ ước. Hắn là
con trai duy nhất trong một dòng họ chỉ đẻ toàn con gái, vì vậy hắn là
niềm hi vọng, niềm tự hào của cả dòng họ đó. Họ hi vọng khi cưới được
con bé kia, hắn sẽ làm rạng danh dòng họ.

Hắn ko muốn xa chị, và chị cũng thế. Nhưng gia đình hắn ngày càng quá
quắt. Đầu tiên họ thuyết phục, rồi đến dọa nạt, cuối cùng họ nói thẳng:
“Cả dòng họ chúng tao ko muốn thấy cái mặt của mày, mày là thứ giá áo
túi cơm bẩn thỉu, thứ con gái rẻ tiền, mày ko xứng đáng được có mặt
trong dòng họ của chúng tao. Mày nên biết thân biết phận cút đi thì
hơn.”. Ban đầu họ chỉ muốn hất cẳng chị đi cho con trai họ tự do yêu
người đó, nhưng qua thời gian, họ căm ghét chị vì cho rằng chị cứng cổ,
lỳ lợm và luôn đối đầu với họ. Sau nhiều tháng đấu tranh ko có kết quả,
chị và hắn quyết định cùng nhau tìm cái chết.

Để tượng trưng cho một tình yêu bất tử, cả 2 quyết định sẽ làm một vòng
hoa hồng kết hình trái tim ở ngay chỗ mà cả 2 sẽ từ giã cõi đời. Vậy là
một ngày chủ nhật, hắn đi mua hoa, nến cùng một số dụng cụ để làm trái
tim. Chị ở nhà làm 2 sợi dây thòng lọng. Chị đã mắc sai lầm ở đây.

Chị vốn ko cao trong khi hắn lại khá cao. Khi làm dây treo cổ, chị lấy
chiều cao của mình làm chuẩn để đo dây. Sau đó buộc cả 2 nút thắt có độ
cao bằng nhau. Khi mọi việc xong xuôi, cả 2 đưa đầu vào thòng lọng, hôn
nhau lần cuối và đạp chiếc ghế dưới chân để quyết tâm ra đi vĩnh viễn.
Mắt chị tối sầm lại và chị ko biết gì nữa, trong khi hắn thì ko như vậy.
Hắn cao, và vì vậy, khi đạp ghế chân hắn vẫn còn chạm đất, hắn đã tháo
sợi dây ra khỏi cổ và bỏ chị ở lại 1 mình.”

“Mọi việc ko đơn giản như vậy đâu, Thu ạ, em hãy nghe anh nói.” – Lai mở
mắt ra, nhìn vào mắt Thu cố gắng thanh minh.

“Câm đi!!! Mày ko được phép nói ở đây.”

Rồi “Thu” nói tiếp: “Sau khi chết, biết hắn ko chết theo mình, chị đã vô
cùng đau khổ. Em có hiểu sự đau khổ của 1 hồn ma là thế nào ko Nhung?
Ko như người sống, hồn ma ko còn thân xác để hưởng những cảm giác khoái
lạc về vật chất. Cái mà mọi người hay gọi là linh hồn, thực ra chỉ là
dòng tư tưởng của người đã chết, nó chính là cái tôi, cái bản ngã của
mỗi người. Nó tồn tại dưới 1 dạng sóng điện từ. Khi còn sống, linh hồn
tồn tại trong cơ thể sinh lý của con người và điều khiển nó. Cả 2 cộng
sinh với nhau để cùng tồn tại. Khi cơ thể đói, nó điều khiển con người
đi tìm thức ăn, khi cơ thể khát, nó điều khiển đi tìm nước uống. Bên
cạnh đó, khi linh hồn yêu một ai hay thích một cái gì đó, nó sẽ điều
khiển cơ thể làm những hành động hòng đạt được mục đích của nó. Tóm lại,
cơ thể con người ví như chiếc xe, còn linh hồn là người tài xế. Khi
linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, giống như người tài xế mất xe vậy. Ko còn
phương tiện giúp cho tài xế đi đến đích của mình nữa. Nếu người tài xế
bằng lòng dừng lại và chấp nhận sống ko có xe thì ko sao, nhưng nếu anh
ta vẫn quyết tâm đi đến đích, thì đó là một sự khó khăn và đau khổ vô
cùng. Linh hồn cũng vậy, một kẻ tham ăn luôn cảm thấy đói và thèm ăn,
nhưng hắn ko còn cơ thể để ăn nữa, vì vậy hắn luôn ở trong trạng thái
thèm khát. Hắn tìm đến những chỗ có yến tiệc, hội hè… để tìm cách cộng
hưởng với những rung động khoái trá khi người ở đó ăn thoát ra. Như em
biết đấy, khi em ăn một miếng táo, lưỡi của em sẽ cảm nhận hương vị, sau
đó chuyển thành tín hiệu thần kinh truyền lên não và não phân tích
hương vị ngon hay dở của miếng táo này. Linh hồn kẻ tham ăn tìm cách
cộng hưởng với loại tín hiệu này hòng thỏa mãn nhu cầu thèm ăn của hắn.
Nhưng đấy chỉ là ảo tưởng, khiến hắn càng đau khổ hơn, càng thèm hơn.”

Góc Nhìn nghe như nuốt lấy từng lời của “Thu”. Có nhiều điểm giống với
những gì anh đã biết, nhưng cũng có rất nhiều điều anh chưa biết. Đây sẽ
là một nguồn tư liệu vô giá cho anh trong quá trình sáng tác.

“Chị nói dài vậy để cho em hiểu, một hồn ma mang tâm trạng như chị sẽ
đau khổ đến mức nào. Ko còn thân xác, chỉ tồn tại bằng tư tưởng, chị đã
khổ sở đến cùng cực khi tràn ngập trong sự tồn tại bây giờ của chị chỉ
là tư tưởng thất vọng và đau khổ khủng khiếp vì bị dối lừa, bị phản bội.
Em cũng có thể hiểu là, chị thực sự ko còn nữa, những gì mà mọi người
nghĩ là hồn ma của chị lâu nay, thực ra chỉ là những tư tưởng oán hận,
căm thù, bất mãn của chị mà thôi. Một người ko còn gì phải tiếc nuối khi
chết, linh hồn họ rất bình an và thanh thản, do đó, tần sóng giao động
của loại sóng cấu tạo nên linh hồn họ rất nhẹ, loại sóng này ko thể tác
động đến người sống. Những người như vậy, thường đầu thai rất nhanh.
Ngược lại, một người như chị chết, sóng cấu tạo linh hồn của chị dao
động với tần số hết sức dữ dội và có thể tác động đến thần kinh người
sống, tất nhiên là chỉ 1 số người mà thôi.”

“Thu” dừng lại và chỉ vào Lai: “Tất cả những đau khổ đến cùng cực mà chị
phải chịu đều do hắn mà ra.”

Nhung đã nín khóc, nhưng cô ko biết phải cư xử ra sao trong tình huống
này. Nhung luôn nghĩ chị mình bị sát hại, nhưng giờ, mọi việc đã rõ,
chính chị cô chủ động đi tìm cái chết với mong muốn được ở mãi bên người
mình yêu. Nhung ko biết phải đổ lỗi cho ai bây giờ.

“Cô nhầm rồi, kẻ thù của cô, ko phải ai khác, mà chính là cái lòng hận
thù của cô đó. Rõ ràng là nếu ko có hận thù, thì cô đâu có phải đau khổ.
Vậy tại sao cô cứ phải tìm kiếm kẻ thù ở đâu xa? Hãy chiến đấu và tìm
cách loại bỏ những cảm xúc tiêu cực của chính mình đi. Nếu ko còn những
cái đó, cô sẽ rất thanh thản. Người ta bảo, oán thù nên mở ko nên thắt,
huống chi cô còn có 1 sự hiểu lầm với Lai.”. - Góc Nhìn nhìn “Thu” và
nói rõ ràng từng tiếng một.

“Thu” ngạc nhiên nhìn Góc Nhìn, dường như giờ cô mới biết đến sự có mặt
của anh. Cô nói: “Hiểu lầm ư, còn có hiểu lầm gì ở đây nữa?”

“Xin em hãy nghe anh nói đã, anh nói xong, em muốn làm gì anh cũng
được”. Lai nói và nhìn “Thu” bằng con mắt cầu khẩn. Thấy “Thu” ko nói
gì, Lai tiếp: “Tối hôm ấy, anh đã quyết tâm cùng em ra đi mà ko hối
tiếc. Khi chúng ta cùng nhau đá chiếc ghế, anh cũng lập tức nghẹt thở,
tối tăm mặt mày và rơi vào vô thức. Nhưng trong cái vô thức ấy, bản năng
sinh tồn trong con người anh trỗi dậy, hoàn toàn ko phải do lý trí điều
khiền, nó tự động duỗi thẳng 2 bàn chân ra để chân chạm đất, và sau đó
tháo sợi dây khỏi cổ. Đây chỉ là những điều anh suy đoán, vì sau đó anh
được biết nếu mình đứng nghến chân lên cao hết cỡ thì cổ sẽ cao hơn nút
thòng lọng, và vì vậy ko thể tự tử được. Lúc ấy có người chạy đến, họ hô
hoán lên và đưa anh đến bệnh viện.

Một thời gian dài sau đó, anh luôn nghĩ đến chuyện đi theo em, nhưng bố
mẹ anh và người nhà đã cẩn thận, luôn cắt cử người canh chừng anh thật
kỹ. Họ luôn sợ nếu anh chết, thì dòng họ nhà anh sẽ tuyệt tự. Nhưng em
có biết ko, cái cảm giác của anh lúc đó, là cảm giác điên khùng vô kể.
Anh ko thể nào chịu nổi cảnh người yêu mình đã ra đi mãi mãi trong khi
anh vẫn còn ngồi đấy. Trước đây, 1 ngày ko được gặp em anh đã nhớ muốn
phát điên, huống chi nghĩ đến việc ko bao giờ được gặp em nữa. Cha mẹ
anh khóc lóc, van xin và tỏ ra rất hối hận vì đã ngăn cản chúng ta trước
kia. Họ cầu xin anh từ bỏ ý định tự tử. Mẹ anh còn dọa, nếu anh chết,
thì bà cũng chết theo.

Sau đó, họ đưa anh vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Trong bệnh viện,
người ta nhồi nhét vào cơ thể anh đủ thứ thuốc và dùng nhiều biện pháp
tâm lý trị liệu, những mong anh quên đi ý định tự tử. Suốt nửa năm trời
luôn có người kè kè bên cạnh, rồi uống, chích liên tục đủ các loại
thuốc, cuối cùng cái ý định chấm dứt mạng sống cũng rời bỏ anh.

Thực ra thì, trong thời gian đó, có dịp nhìn lại tất cả mọi chuyện, anh
mới nhận ra rằng, ý định đi tìm cái chết của cả 2 chúng ta thật sai lầm.
Chúng ta đã ko biết trân trọng những cái mình đang có và ko dám đương
đầu với thử thách. Chết chỉ là một hành động trốn chạy chứ ko thể giải
quyết được điều gì cả. Ko những thế, nếu chết, chúng ta sẽ vô tình đánh
mất mất cơ hội làm lại của chính mình. Chẳng phải, trong muôn vàn những
khó khăn, đau khổ, chúng ta vẫn luôn có nhau, vẫn yêu thương, đùm bọc
nhau đấy sao? Anh còn nhớ, khi bố mẹ anh mua nhà ở Hà Nội và bắt anh đến
ở, anh đã kiên quyết ko ở mà vẫn ở lại xóm trọ này, để được gần em, để
có thể gặp em bất cứ lúc nào anh muốn và để thể hiện cho bố mẹ anh thấy
rằng, anh ko thể sống thiếu em. Hôm đó, em đã ôm anh và khóc vì cảm
động, em nhớ ko? Rồi còn vô số những tình huống khác nữa, nhưng có bao
giờ anh ko có mặt bên em, có bao giờ anh để em phải tủi thân? Bố mẹ anh
thuyết phục, năn nỉ, rồi dọa nạt, đòi từ mặt anh,… nhưng tất cả những
cái đó ko hề làm tình yêu của anh dành cho em bị lay chuyển.

Khi đã quyết tìm đến cái chết như một lối thoát, khi đã đưa cổ vào dây
thòng lọng, chúng ta đã ko còn cơ hội để quay đầu. Giờ đây, mỗi khi nghĩ
lại giây phút ấy, anh cảm thấy hết sức căm ghét bản thân mình. Tại sao
chứ, tại sao chúng ta lại nghĩ rằng chết cùng nhau là lối thoát duy
nhất? Và tại sao, tại sao lúc ấy anh ko sáng suốt hơn để dừng hành động
ấy lại, để bây giờ, cả cuộc đời anh phải ôm mối hận vì thiếu bóng em?

Khi anh xuất viện, quay lại xóm trọ cũ, bố mẹ anh đã trả lại phòng cho
chủ nhà. Họ thanh toán tiền và giải thích rằng anh ko ở đấy nữa. Họ nài
nỉ anh đến ở với họ trong một căn nhà khang trang ở Hà Nội, nhưng anh
quyết tâm ko đến. Cuộc đời anh, thiếu vắng em, đã ko còn ý nghĩa nữa.
Vậy thì nhà cao cửa đẹp, tiền bạc có nghĩa lý gì? Lúc xuất viện, anh đã
thề rằng cả cuộc đời này, anh sẽ ko yêu bất cứ ai khác ngoài em, rằng
anh chỉ sống để nhớ về những kỷ niệm lúc còn có em, nhớ về hình bóng của
em và để bảo vệ, giữ gìn, nâng niu những kỷ vật của em. Để chắc chắn
mình sẽ thực hiện được lời thề và để nhắc nhở mình ko lúc nào được phép
quên nó, anh đã nghiến răng tự chặt đứt 2 ngón chân út và áp út của bàn
chân phải…”

Góc Nhìn sửng sốt, Nhung sửng sốt và cả “Thu” cũng sửng sốt. Ko ai ngờ
anh chàng này lại có 1 quyết tâm sắt đá đến như thế. Góc Nhìn hướng đôi
mắt về phía chân Lai, nhưng anh ta đi tất. Xưa nay, chưa bao giờ Góc
Nhìn được nhìn thấy bàn chân trần của Lai. Anh ta, hoặc là đi giầy lúc ở
ngoài đường, lúc lên công sở…, hoặc là đi tất lúc ở nhà. Đấy là chi
tiết ko khiến Góc Nhìn bận tâm lắm nên anh chưa bao giờ hỏi Lai. Giờ đây
anh mới vỡ lẽ, hóa ra Lai đi tất, là để che dấu khuyết điểm ở chân.

“Nếu ko tin, em có thể kiểm tra”. – Lai nhắm mắt nói tiếp.

Bàn tay “Thu” run run, cô kéo chiếc tất trong chân phải của Lai ra. Đúng
như lời Lai nói, bàn chân chỉ có 3 ngón. “Thu” ngồi bệt xuống, ôm mặt
khóc.

“Em đừng khóc nữa, em hãy nghe anh kể nốt câu chuyện” – Lai tiếp: “Căn
phòng cũ lúc đó đang có người thuê, nên anh đành thuê một phòng khác. Là
căn phòng mà hiện anh đang ở. Một thời gian sau, người thuê căn phòng
cũ của anh, tức là căn phòng mà chúng ta đang ngồi đây, bỏ đi vì theo
lời anh ta giải thích, thì ở căn phòng này, anh ta liên tục bị bóng đè.”

“Hóa ra căn phòng trống này là căn phòng cũ của Lai, chứ ko phải phòng
Thu như mọi người vẫn nhầm tưởng. Phòng thực sự của Thu, chính là căn
phòng trống bên cạnh” – Góc Nhìn thầm nghĩ.

“Anh có tìm hiểu thêm, thì được biết, trong suốt thời gian anh nằm viện,
đã có nhiều người chuyển đến một trong 2 phòng, của em và anh, nhưng ko
ai ở lại được vì gần như bất cứ khi nào nhắm mắt là lại bị bóng đè. Có
người còn kể thấy cả người treo cổ trong phòng.

Anh biết là linh hồn của em vẫn còn tồn tại trong 2 căn phòng ấy và em
đang nguyền rủa, trách móc anh. Anh hoảng loạn thực sự. Có lúc, anh đã
định chuyển đi nơi khác, thế nhưng, mỗi khi nghĩ đến điều đó, vết thương
ở 2 ngón chân anh lại đau nhói nhắc nhở anh ko thể hèn nhát thêm một
lần nữa. Vậy là anh vẫn ở lại. Nhưng anh ko dám lại gần 2 căn phòng ấy,
vì anh sợ phải đối mặt với em, sợ phải nghe những lời trách móc của em,
sợ em bất ngờ hiện ra chỉ vào mặt anh mắng anh là thằng hèn…

Vẫn có người đến và đi 2 căn phòng ấy, nó như 1 thông điệp của em gửi
đến cho anh khiến anh suy sụp. Hằng đêm, trong mỗi cơn mơ, anh lại thấy
em. Có lúc em đứng buồn bã nhìn và hỏi anh: “Vì sao lại thế”, có lúc em
lại chửi mắng, trách móc anh thậm tệ. Anh ko biết đấy thực sự là linh
hồn em hiện về hay chỉ là trí tưởng tượng của mình. Anh lao vào nghiên
cứu chủ nghĩa duy vật, triết học Marx, Lê-nin hòng quên đi sự ám ảnh ấy.
Anh đọc một cách điên cuồng tất cả các học thuyết duy vật và bắt ép
mình phải tin rằng linh hồn ko hề tồn tại. Một thời gian sau, anh ko còn
mơ thấy em nữa, đó cũng là thời điểm bà chủ nhà quyết định đóng cửa 2
căn phòng trống, ko cho ai thuê nữa. Lúc bấy giờ, anh đã trở thành một
cái máy, trong đầu anh tiếp thu được vô số học thuyết về chủ nghĩa duy
vật, anh thuộc lòng triết học Marx, Lê nin và sẵn sàng thuyết giảng mớ
lý thuyết ấy ra bất cứ khi nào có dịp. Nhờ những cái đó, mà người ta tin
tưởng anh, giao cho anh nhiều trọng trách đáng được người khác ghen tị.
Người ta nghĩ anh thật mẫu mực, thật đáng tin cậy, và chắc chắn con
đường công danh của anh sẽ rất sáng lạn. Ko ai biết rằng, mỗi khi đêm
về, khi nằm một mình trong căn phòng trống, anh lại trở về với chính con
người thật của mình. Anh khóc như một đứa trẻ bên những tấm ảnh, những
món quà của em…”

“Thu” lại bật khóc. Cô ko biết phải nói gì hơn. Rõ ràng, giờ đây cô đã
hiểu Lai hơn, hiểu anh ta yêu cô thật lòng.

Tất cả mọi người lại im lặng, mặc cho “Thu” khóc thỏa thích, mỗi người
theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.

Góc Nhìn đang tính xem anh phải làm gì sau khi “Thu” nín khóc.

Nhung chua xót nhìn “Thu” khóc, cô thấy thương chị mình vô hạn. Cô muốn
làm một cái gì đấy để giúp Thu, nhưng cô lại ko thể làm gì được.

Lai cũng hết sức đau khổ khi thấy “Thu” khóc, nhưng anh cảm thấy nhẹ
nhõm đi nhiều vì cuối cùng, anh cũng có dịp nói ra tất cả những gì anh
chất chứa trong lòng. Và quan trọng hơn cả, là được giãi bày với Thu nỗi
lòng của anh. Điều mà dù có nằm mơ anh cũng ko bao giờ tưởng tượng
thấy. Anh nhắm mắt cố gắng ngăn nước mắt lại và thả dòng suy nghĩ trôi
ngược về quá khứ, khi anh và Thu còn được ở bên nhau chia ngọt sẻ bùi,
cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu gian nan thử thách.

Khi thấy “Thu” đã nín khóc, Góc Nhìn lên tiếng: “Vậy là, mọi hiểu lầm đã
được hóa giải, hi vọng Thu sẽ quên đi lòng hận thù để chúng ta cùng
sống thanh thản hơn. Tôi chỉ có một thắc mắc muốn hỏi Thu, ko biết cô có
thể vui lòng giải đáp giúp tôi được ko?”

Thu nói với giọng đã bình tĩnh hơn rất nhiều:“Anh cứ nói”

Góc Nhìn nêu lên thắc mắc mà anh vẫn canh cánh trong lòng kể từ buổi đầu
gặp Thanh: “Tôi và cô vốn ko quen biết, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy
hồn ma của cô. Trong câu chuyện này, tôi là người vô can, vậy tại sao
cô lại biết những bài thơ của tôi?”

“Anh là một người có tinh thần mạnh mẽ. Anh tin có hồn ma và sự tồn tại
của linh hồn sau khi chết nhưng anh ko bận tâm đến điều đó. Chính những
cái đó khiến tôi ko thể tác động lên thần kinh của anh để gây ảo giác về
sự hiện hữu của tôi như với Tú và sau này là Thanh được. Sự mạnh mẽ về
tinh thần của anh cũng cản trở khiến tôi ko thể tác động lên não bộ Tú,
nhất là khi anh thường xuyên có mặt ở nhà và thường xuyên làm việc
khuya. Nhưng chính sự mạnh mẽ ấy đã thu hút dòng tư tưởng của tôi. Tôi
bị lôi cuốn bởi tâm thức của anh. Nói một cách khoa học, trong tư tưởng
của anh có những dao động phù hợp với “cơ thể” tôi lúc ấy, vốn cũng chỉ
là một dạng sóng điện từ. Tôi cảm thấy rất dễ chịu khi được cộng hưởng
với những dao động đó. Vậy là tôi đồn trú trong tâm thức anh và ko ngừng
đọc những dòng suy nghĩ của anh. Tôi biết cách anh làm việc, sáng tác
và cả những tình cảm hay sự đấu tranh nội tâm của anh nữa.”

Góc Nhìn rùng mình: “Khoan đã nào, thời gian đó chính là thời gian mà
tôi cảm thấy tính tình của mình có nhiều đổi thay. Tôi hay cáu giận, dễ
nổi khùng và dễ có ác cảm với người khác. Có một lần, mẹ tôi đã bảo với
tôi, rằng bà đi xem bói về, ông thầy bói nói tôi bị “một con tà” đi
theo. Lẽ nào, “con tà” ấy là cô, và những sự thay đổi của tôi là do tác
động của cô?”

“Đúng vậy, tôi vốn được cấu tạo bởi mật độ dày đặc của những dao động
hận thù, bất mãn… nên khi tôi xâm nhập vào tư tưởng anh, tôi đã làm cho
anh bị ảnh hưởng khá nhiều. Ko chỉ mình tôi, trong tư tưởng của anh còn
rất nhiều hồn ma nữa, tức là những hồn ma bị dao động của anh thu hút,
nhưng họ chỉ là những hồn ma bình thường, ko thể tạo nên một tác động
nào đáng kể lên tư tưởng của anh như tôi. Mỗi người đang sống đều có rất
nhiều vong hồn ứng với mình, tùy vào tính cách của người đó phát ra
những loại dao động thu hút loại hồn ma nào. Kẻ ác luôn có trong đầu
mình vô số hồn ma của những kẻ giết người, đâm thuê chém mướn, những tên
tội phạm … trong khi người lương thiện thì ngược lại. Đó cũng là lý do
mà người Việt Nam ta có tục cầu khấn ông bà phù hộ cho con cháu. Ko phải
là mê tín như nhiều người thường nghĩ. Khi một người có một tư tưởng
sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả xấu, ông bà hay người thân của hắn, nếu lo
lắng cho hắn thì sẽ cố gắng tác động vào tư tưởng hắn nhằm thay đổi,
chuyển hóa nó thành những tư tưởng tích cực. Tất nhiên, còn tùy thuộc
vào khả năng của vong hồn ông bà, cái mà dân gian vẫn gọi là “thiêng”,
hay "đề tâm đề tính". Người nào khi sống có đời sống tinh thần phong phú
khi chết sẽ có năng lực tốt hơn những người sống hời hợt.
Về Đầu Trang Go down
 
Oan hồn trong xóm trọ, phần cuối.
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Oan hồn trong xóm trọ phần 2
» Oan hồn trong xóm trọ phần 3
» Chùm chuyện cười về thể thao (chuyện cười )
» Chết vì cười là 1 cái chết rất chi là buon cuoi
» Tranh Trong Hình , Hình Trong Tranh (nghệ thuật ghê)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Sinh Viên-Trường Đại Học KTKT Bình Dương :: Chuyên mục: Gia Đình CDKTKT :: Truyện sưu tầm :: Truyện ma-
Chuyển đến